Đại Việt Sport - “ Nghich cảnh không phải là hòn đá ở đó cản đường ta, mà nó luôn thôi thúc ta vượt qua nó…..”
Câu chuyện thần kỳ về thiết bị phục hồi chức năng
Lời nói quen thuộc của cô phóng viên từ một chương trình nào đó kết thúc chuyến đi dài của tôi. Xuống xe hít thở bầu không khí trong lành nơi làng quê. Tôi chọn đi lối đường đất ven sông quen thuộc duy nhất còn lại sau quá trình bê tông hóa làng xóm. Tôi mường tượng ra hình ảnh cô bé tết sam hai bên chạy đến ôm chân tôi và hét vang “ A! Mẹ ơi chị về này mẹ ơi”. Người phụ nữ gương mặt lấm lem bùn đất ở phía xa nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó ảm ảnh tôi đến tận bây giờ.
Hình ảnh mình họa
Mẹ và em tôi gặp tai nạn trong một lần đi chở đào ra chợ bán. “Cánh hoa đào bay nhè nhẹ trong gió, cuốn lên trời rồi không bao giờ rơi xuống. Giống như đã có bố dắt tay mẹ lên thiên đường nơi không có cô đơn như bao người nghĩ ”. Em gái đã nói với tôi như thế khi nó đang nằm trên giường bệnh. Nó thậm chí còn an ủi tôi rằng “ Hãy đừng lo cho em, ước mơ của em có thể không bao giờ thành hiện thực nhưng chị nhất định phải đạt được ước mơ của mình”. Em tôi nằm đó đã 3 tháng và bác sĩ chẩn đoán nó bị biệt nửa người và có thể phải ngồi xe lăn mãi mãi. Và ước mơ trở thành phóng viên của nó cũng được mặc định là viển vông, là hão huyền.
Nhìn những cô cậu học sinh cấp 3 trong màu áo trắng đạp xe đến trường, cười nói vui vẻ làm tôi chạnh lòng nghĩ đến em gái mình, nghĩ đến ước mơ dở dang của nó. Một lần đến thăm em tôi thấy em cười rất tươi, kéo tay tôi ngồi xuống giường rồi thì thầm vào tai tôi “Em sẽ làm phóng viên chị ạ!” Tôi giật mình, tôi nhìn vào sâu trong mắt em có gì đó trong trẻo, ngây thơ mà sáng ngời như câu từ em vừa nói.
“Em sẽ đi được chị ạ, chị xem này!” Em đưa cho tôi cái điện thoại mà chị y tá vẫn hay cho em gái mượn để đọc báo. Trong đó có một bài viết kể về một trường hợp giống như em, đã đi lại được sau những tháng ngày khổ luyện. “Em sẽ chăm chỉ chị ạ, em sẽ tập đi, em sẽ làm được phải không chị?” Tôi vuốt tóc em, rồi mỉm cười ‘’Cô gái xinh đẹp thế này mà không lên ti vi làm phóng sự thì hơi phí nhỉ?!” Tôi ôm em vào lòng và sẽ không nói cho em biết đó chỉ là một bài quảng cáo cho sản phẩm.
Hình ảnh liệt nửa người của em tôi
Nhưng nhìn thấy cô bé lạc quan như vậy tôi cũng yên tâm hơn. Tôi trở lại guồng quay công việc với những dự án khó nhằn, tôi nỗ lực kiếm thật nhiều tiền với hy vọng có thể đưa em gái sang nước ngoài chữa trị. Khi đó tôi nhờ dì ruột là người thân duy nhất chăm em gái tôi, có dì động viên tôi yên tâm rất nhiều. Một lần đi công tác ở trong thành phố HCM tôi tiện thể ghé thăm một người bạn cùng quê giờ lấy chồng ở đây. Tôi xuống taxi rồi đi bộ một đoạn mới tìm thấy đúng địa chỉ trong tin nhắn, mặc dù bạn tôi nói sẽ đến khách sạn đón tôi nhưng tôi không muốn làm phiền bạn khi trong nhà bạn có người đang ốm. Tôi đi vào trong sân và bị choáng ngợp bởi khung cảnh thiên nhiên xanh mạt, thật nhiều giỏ phong lan treo trên giàn trông thật bắt mắt. Một người phụ nữ trung tuổi ra đón tôi, mái tóc ngắn xoăn nhẹ và phán chiếu chút ánh bạc trong nắng.
- “ Cháu là bạn con dâu bác phải không? Mời cháu vào nhà!’’
Người phụ nữ có nụ cười hiền hậu kia là người mà bạn tôi nói không còn hy vọng nữa ư?
- “ Ôi, cháu chào bác, bác khỏe không ạ ? cháu..cháu..” Tôi ấp úng không nói nên câu.
Người phụ nữ lại mỉm cười:
Nụ cười hi vọng khi mơ ước đi lại được sắp được thực hiện
- “ Cái Mai đi chợ, nó bảo cháu thích ăn cá biển lắm phải không, nó sắp về rồi đấy” Tôi vừa bất ngờ vừa cảm động. Bước vào trong căn nhà giản dị mà thoáng mát, không còn cảm nhận thấy cái nắng gay gắt ngoài kia. Tôi mới bình tĩnh lại thưởng thức chén trà hoa cúc bác gái pha.
- ‘’ Cháu là bạn thân từ thuở nhỏ của Mai phải không, nó như con gái bác, chuyện gì nó cũng tâm sự với bác cháu ạ” bác gái mỉm cười.
- “Cháu rất vui khi thấy bác khỏe mạnh thế này, vì trước đây Mai có kể bác bị tai biến phải nằm một chỗ ạ?” Tôi tò mò.
- “ Ừ cháu ạ, bác cứ nghĩ mình sẽ trở thành gánh nặng của con trai và con dâu đến khi chết đi, nhưng ông trời thương bác cháu ạ. Mai có quen một người bạn là bác sĩ, người ta giới thiêu một cái
máy tập phục hồi chức năng, chúng nó mua về cho bác tập thế mà khỏi đấy cháu ạ”.
Thiết bị phục hồi chức năng của Đại Việt Sport
- “Cái đó có phải của Đại Việt không ạ?” Tôi nhanh miệng hỏi.
- “ Ừ đúng rồi, sao cháu biết vậy?” .
- “ Vì hãng này khá nổi tiếng bác ạ, cháu từng đọc một bài báo viết về nó rồi ạ”
- “ Ồ vậy à, mà sao cháu vui vậy!”
- “ Vì em gái cháu có tương lai rồi bác ạ”
“ Nghich cảnh không phải là hòn đá ở đó cản đường ta, mà nó luôn thôi thúc ta vượt qua nó. Cảm ơn chị gái đã luôn bên tôi để tôi có được ngày hôm nay”
Còn tôi xin cảm ơn Đại Việt Sport đã giúp tôi tìm ra giải pháp giúp người tôi thương yêu chắp cánh ước mơ vượt qua hòn đá mang tên nghịch cảnh.